Tham vọng không dừng ở tuabin ngoài biển, Trung Quốc đang cho phương Tây ‘hít khói’: Ra mắt tuabin gió lơ lửng trên không, công suất gấp 30 lần mẫu của nước ngoài, đưa điện ‘ngon ơ’ đến cả nơi có thiên tai

Trung Quốc đang tiến gần đến một bước đột phá trong lĩnh vực năng lượng gió khi chuẩn bị bay thử tuabin gió lơ lửng đầu tiên đạt công suất 1 MW.

Thông tin này được công bố ngày 25/8 tại một buổi tọa đàm truyền hình do Đài Phát thanh - Truyền hình Bắc Kinh tổ chức, do ông Vương Hân Khải, Giám đốc Công nghệ SAWES - tiết lộ.

SCMP đưa tin, công nghệ tuabin bay lơ lửng này được “giống như một khí cầu khí nhẹ cõng bộ máy phát điện bay trên không”. Trước đó, vào tháng 10/2024 tại thành phố Kinh Môn, tỉnh Hồ Bắc, SAWES đã thử nghiệm mẫu S500 dài 75 m, rộng khoảng 15 m, bay tới độ cao 500 m và đạt công suất hơn 50 kW, chứng minh tính khả thi ở quy mô nhỏ. 

Với thông số mới, hệ thống S1500 sắp thử nghiệm có công suất gấp hơn 30 lần mẫu nước ngoài tương tự, đưa ý tưởng từ lời đề xuất của nhà khoa học Tiền Hiến Sơn năm 1957 trở nên có thể thành hiện thực.

Tham vọng không dừng ở tuabin ngoài biển, Trung Quốc đang cho phương Tây ‘hít khói’: Ra mắt tuabin gió lơ lửng trên không, công suất gấp 30 lần mẫu của nước ngoài, đưa điện ‘ngon ơ’ đến cả nơi có thiên tai- Ảnh 1.

Tuabin gió lơ lửng trên không được phát triển bởi SAWES.

Công nghệ này được phát triển bởi SAWES, phối hợp với Đại học Thanh Hoa và Viện Hàng không Vũ trụ thuộc Viện Hàn lâm Khoa học Trung Quốc. Sự sáng tạo ở đây là đặt tuabin vào tầng gió cao, nơi tốc độ gió ổn định và mạnh hơn, qua đó tận dụng tối đa năng lượng, đặc biệt thích hợp cho khu vực xa xôi hoặc vùng xảy ra thiên tai, nơi lưới điện thông thường khó tiếp cận.

Các quốc gia khác cũng đã triển khai công nghệ tương tự. Hywind Scotland (Scotland) là trang trại gió nổi thương mại đầu tiên với công suất 30 MW, vận hành từ năm 2017 với năm tuabin nổi (mỗi tuabin 6 MW), đặt cách bờ biển gần 30km và sử dụng nền tảng spar. Còn Hywind Tampen (Na Uy) - trang trại gió nổi công suất 88 MW, gồm 11 tuabin - đưa vào vận hành từ năm 2023, đã trở thành hệ thống nổi lớn nhất thế giới. Ngoài ra, ở Bồ Đào Nha có WindFloat Atlantic (25 MW) và tại Anh có Kincardine (gần 50 MW) đều dùng cấu trúc semi-submersible nổi chung cho nhiều tuabin.

Trên thế giới, tổng công suất gió nổi vận hành chỉ đạt khoảng 245 MW, nhưng tiềm năng dự trữ đến 266 GW đang được quy hoạch. Trong khi đó, Trung Quốc còn triển khai thêm dự án Ocean X (hay “Flying V”) - tuabin nổi hình chữ V có khả năng chịu bão cấp 5, trọng lượng 16.500 tấn và sản xuất 54.000 MWh mỗi năm, đủ cung cấp cho 30.000 hộ gia đình.

Yếu tố độc đáo của công nghệ tuabin bay Trung Quốc là hoạt động ở tầng khí quyển cao, nơi gió đều và mạnh, đồng thời không phụ thuộc vào mặt nước. Đây là khác biệt rõ rệt với phương pháp nổi truyền thống. Điều này giúp giảm yêu cầu về cấu trúc dưới nước, cải thiện khả năng triển khai tại địa hình phức tạp và tiếp cận nhanh tại vùng khẩn cấp. Tuy nhiên, việc điều khiển khí cầu có tuabin và truyền điện qua dây dẫn vẫn là thách thức lớn về kỹ thuật, an toàn không phận và ổn định đường truyền.

Trong khi đó, các tuabin nổi như Hywind hay WindFloat dù ưu việt về quy mô công suất lớn và đã được thương mại hóa, nhưng vẫn còn hạn chế về vị trí và chi phí triển khai cao, đặc biệt tại vùng nước sâu và biển động. Công nghệ bay lơ lửng, nếu vượt qua được các rào cản, có thể mở ra kỷ nguyên mới trong lĩnh vực năng lượng gió.

Theo SCMP